80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Dưỡng nữ thành phi


Phan_60

Chương 4.2

Dung mạo tuyệt mỹ của Mạn Duẫn đã đủ để cho thế nhân khiếp sợ. Mắt ngọc mày ngài, khí chất đẹp mà trang trọng như hoa lan, không mang cảm giác nhu nhược của nữ tử mà lại có một khí chất quý phái tao nhã trời sinh. Mạn Duẫn đứng ở cạnh mỹ nữ hàng cuối cùng, nhưng tầm mắt toàn bộ mọi người hầu như toàn bộ đều đặt trên người nàng.

Vừa rồi một loạt mỹ nữ chẳng phân biệt được ai cao ai thấp, vào giờ khắc này, tất cả các nàng đều biến thành tư sắc thường thường.

không biết từ khi nào Tề Hồng đã lại chạy lên trên đài.

“Lại thêm một vị mỹ nhân. Mọi người nên mở to mắt mà nhìn cho kỹ nha.” Tề Hồng cầm một cây quạt lên, đưa cho Mạn Duẫn, mặt quạt viết ‘Mười lăm’.

Đây là số thứ tự tuyển người đẹp...

Mạn Duẫn cầm cây quạt trong tay thưởng thức, cúi đầu, không nhìn đám người dưới đài lấy một cái. Ánh mắt đám nam tử kia giống như sói đói khiến Mạn Duẫn cực ghét, bèn nhắm mắt làm ngơ.

Cuộc tuyển chọn người đẹp này, do Tề Hồng làm chủ sự.

Dù sao một mỹ nhân như Mạn Duẫn đã lên sân khấu rồi nên Tề Hồng cũng không cần đợi người tiếp theo nữa, liền đi đến chính giữa sân khấu, “Cuộc thi tuyển người đẹp đêm nay chính thức bắt đầu.” Tề Hồng vỗ vỗ tay, lập tức có tiểu nhị nâng một cái thùng lớn lại đây.

“Trong rương này có một ngàn quả cầu nhỏ, nếu ngươi ủng hộ số một thì đem quả cầu nhỏ bỏ vào cái rương nhỏ trước mặt số một, nếu ngươi ủng hộ số hai thì bỏ vào cái rương nhỏ trước mặt số hai. Theo đó mà loại suy. Tin rằng mọi người đều đã nhìn kỹ, cảm thấy người nào xinh đẹp nhất liền lên ủng hộ người đó đi.” Tề Hồng cười đến rất vô sỉ, đi đầu cầm lấy một quả cầu nhỏ, ném vào rương nhỏ trước mặt Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn ngẩng đầu, mặt không biểu cảm, nhưng người nào cẩn thận sẽ nhìn thấy trong con ngươi của Mạn Duẫn lóe lên một tia lửa giận.

Bởi vì số lượng quả cầu có hạn, người bên dưới đài đều ùa lên gần sân khấu. Lên trên đầu thì có thể nhìn gần mỹ nhân, ai mà không muốn thử một phen?

không khí hiện trường vô cùng sinh động, Chu Dương thấy cảnh này thì máu cũng sôi trào theo.

“Ta cũng lên bầu cho tiểu Quận chúa một quả cầu đây.” nói xong, người đã chạy không còn bóng dáng.

Tịch Mân Sầm lẳng lặng đứng tại chỗ khoảng vài giây, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, rồi cũng sải chân đi về hướng sân khấu.

Người bỏ cầu trước mặt Mạn Duẫn đã xếp thành một hàng dài.

Nhưng điều làm cho Mạn Duẫn bực bội nhất là, hễ tên nam tử nào đi lên bỏ cầu đều muốn mượn cơ hội tiếp cận. Dạng người nào cũng đều có.

Tỷ như...

một hán tử vai u thịt bắp râu ria xồm xoàm si ngốc nhìn nàng, nói: “cô nương... Nàng thật xinh đẹp. Hay là theo ta về nhà đi. Ta khẳng định sẽ không để cho ngươi chịu một chút khổ nào đâu.”

Mạn Duẫn hoài nghi nhìn hắn vài lần, rồi đột nhiên nghe được một thanh âm rồn rột, hình như là vọng lại từ trong bỮg hán tử.

“Chính ngươi còn ăn không đủ no, sao có năng lực nuôi ta đây? Làm không được thì đừng mạnh miệng.” Mạn Duẫn cố nhịn không phát giận, nhưng hoàn toàn không cho hắn một sắc mặt hòa nhã.

Người có tâm tư như hắn, rất nhiều. Mạn Duẫn dần dần không hề để ý tới những người này, mặc kệ họ nói cái gì nàng cũng sẽ không trả lời một câu.

Mãi đến khi... một cậu bé chừng mười một mười hai tuổi đứng ở trước mặt nàng, trong tay cầm quả cầu, hai mắt cười tít cong như lá liễu.

“Tỷ tỷ, ngươi là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta đã gặp.”

Mạn Duẫn lộ ra một nụ cười. Tuy rằng những câu nói kiểu này nàng đã từng nghe rất nhiều, nhưng được thốt ra từ trong miệng một đứa bé làm Mạn Duẫn cảm thấy thật hưởng thụ.

Nhưng câu tiếp sau của cậu bé lại làm cho Mạn Duẫn sững sờ tại chỗ.

“Tỷ tỷ, ngươi đẹp như vậy, hay là gả cho ta đi. Ta năm nay mười hai tuổi, chúng ta có thể bái đường trước, chờ sau khi ta làm lễ đội mũ xong thì chúng ta lại động phòng.” Cậu bé nở một nụ cười thiên chân.

Đứa nhỏ thời đại này mà cũng đã già sớm vậy sao?

Mạn Duẫn đã chịu đủ, nụ cười cứng ngắc, “Trước khi ta chưa tức giận, tiểu đệ đệ nên biến nhanh đi.” Nắm tay trong tay áo siết chặt nghe răng rắc.

Mạn Duẫn tức đến xanh mét cả mặt, xoay đầu về hướng khác.

Lại qua hai người nữa, bỗng một tiếng cười ha ha truyền vào tai Mạn Duẫn, “Ha ha... Ha ha... không ngờ mị lực của tiểu thư lại lớn như vậy, ngay cả đứa nhỏ mười hai tuổi đều không cưỡng nổi dụ hoặc.”

Mạn Duẫn đưa mắt nhìn lại. Người này thật ra có vẻ bình thường, cẩm bào màu lam, ngọc quan cắm một cây ngọc trâm, khuôn mặt anh tuấn mang nét cười nhợt nhạt.

“Chẳng trách đám người kia tranh nhau lỗ đầu để đến đây bỏ cầu. thì ra thực sự là một mỹ nhân đẹp như tiên.” Lời này tuy ngả ngớn, nhưng từ miệng nam tử này nói ra lại không có vẻ đường đột chút nào.

Chỉ cần nhìn khí chất, người này hoàn toàn không giống đám người phía trước.

Nhìn ra mỹ nhân không muốn quan tâm mình, nam tử nhẹ nhàng thả cầu vào rương nhỏ, “Hữu duyên thì sẽ gặp lại, cô nương này, tin là một ngày nào đó chúng ta còn có thể gặp lại nhau.”

Mạn Duẫn lơ đễnh, trong cuộc đời mờ mịt, tỷ lệ người xa lạ có thể gặp lại nhau thật sự là rất nhỏ.

Bất quá nam tử này tạo ấn tượng không tệ, Mạn Duẫn nói: “Ta cũng chờ mong ngày nào đó.”

Nam tử mỉm cười rời đi, bóng dáng rất cao. Vừa đi ra ngoài không xa, lập tức sau lưng hắn có hai gia đinh đi theo.

Mạn Duẫn còn đang xuất thần thì người trước mắt đã đổi thành một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Tịch Mân Sầm nghiền ngẫm nhìn quả cầu trong tay, đồng thời lại nhìn nam tử đang dần dần đi xa kia, mặt hiện ra một ý cười không rõ nghĩa, “Mị lực của Duẫn nhi càng lúc càng lớn rồi, đến chỗ nào cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Mạn Duẫn tựa như mèo con tinh quái ăn trộm nhưng lại bị chủ nhân bắt được cái đuôi nhỏ.

“Ta với hắn là gặp mặt lần đầu tiên, ta không biết hắn.” Mạn Duẫn cố gắng hết sức để giải thích, chứng minh mình trong sạch.

trên thực tế, nàng cũng không rõ vì sao mình lại phải giải thích như vậy. Tóm lại, tay đổ mồ hôi tim đập thình thịch, vừa nói ra miệng Mạn Duẫn đã lập tức cảm thấy... Nàng rớt bẫy rồi. rõ ràng chuyện gì nàng cũng chưa làm, sao lại sợ Phụ Vương hiểu lầm?

sự việc vừa rồi, Tịch Mân Sầm hoàn toàn không quan tâm, nói câu đó chẳng qua là muốn nhìn xem Mạn Duẫn phản ứng thế nào.

“Trở về sẽ phạt ngươi thích đáng.” Tịch Mân Sầm bắn ngón tay, quả cầu chính xác rơi vào trong thùng, lại một lần nữa tranh đoạt phúc lợi của mình.

Cái gọi là trừng phạt của Phụ Vương không lần nào mà lại không làm cho Mạn Duẫn thẹn thùng... Ngẫm lại, dạo gần đây ‘khẩu vị’ của Phụ Vương càng lúc càng lớn thì phải. Mạn Duẫn đã chắc chắn hơn phân nửa là sẽ nhận được loại ‘trừng phạt’ kia.

Hai má ửng đỏ càng làm tăng thêm nét kiều diễm của nàng.

Chu Dương đứng ở xa xa, sầu khổ nhìn quả cầu nhỏ kia chuẩn xác bay vào thùng. hắn tân tân khổ khổ giật được một quả, thế nhưng lại bị một câu ‘đưa đây’ nhẹ như gió của Vương gia khiến hắn liền chắp tay đưa cho người ta.

“đi xếp hàng một lần nữa đi.” Chu Phi không an ủi, chỉ đứng sau hắn nói thế.

Rương nhỏ trước mặt Mạn Duẫn đã đầy, sắp tràn ra ngoài. Trong khi đó, trong rương mười bốn vị mỹ nhân còn lại chỉ có thưa thớt vài quả cầu, nhìn đặc biệt thê lương.

Đa số những nữ tử này là nữ nhi của các hộ thương gia, từ nhỏ đã thích chưng diện, trong thành cũng coi như có chút danh tiếng.

Nhưng sau khi gặp Mạn Duẫn, họ đều có cảm giác thất bại không thể nghi ngờ.

Thế gian sao lại có một thiên hạ xinh đẹp đến dường này nha? nói không ghen tị hoàn toàn là giả.

Tề Hồng phân phó tiểu nhị lại đem đến một cái thùng, để trước mặt Mạn Duẫn. Dù biết cuộc thi tuyển mỹ nhân này ai sẽ là người thắng sau cùng, nhưng nhìn lên thấy khuôn mặt tiểu Quận chúa trở nên âm trầm, Tề Hồng liền cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.

Chu Dương rốt cục đã được đứng trước rương nhỏ như ý nguyện, thấy thùng đầy tràn thì thập phần giật mình. Mị lực của Tiểu Quận chúa thật là không người nào có thể kháng cự nha.

“Tiểu Quận chúa, nhớ rõ phải kêu Tề Hồng xuất ra một ngàn lượng bạc kia đó. Dù gì cũng đừng uổng công vô ích.” Chu Dương hạ giọng, hơi hơi xoay người, quăng cầu vào thùng.

thì ra Chu Dương đến bỏ cầu chính là muốn nói cho nàng những lời này?

Sầm Vương phủ bọn họ hiếm lạ một ngàn lượng bạc này sao? Nhưng với tính tình Chu Dương, nếu có bạc thảy ra trước mặt mà không cho hắn lấy, đó rõ ràng là tra tấn hắn.

“Ừ, ta nhớ rồi.” Mạn Duẫn phải gật đầu lia lịa thì Chu Dương mới yên tâm rời chỗ, ngay cả bước chân cũng lâng lâng như đi trên mây.

Thời gian kéo dài cả buổi, trong rương lớn đựng quả cầu đã cạn thấy đáy, chẳng còn lại cái nào.

Hơn phân nửa lượng cầu đều vào hai cái rương trước mặt Mạn Duẫn. Có thể nói, Mạn Duẫn đại toàn thắng.

Những mỹ nhân còn lại dù không phục, nhưng đối mặt với dung mạo tuyệt mỹ của Mạn Duẫn thì cũng chỉ có một con đường là nhận thua.

Mỹ nhân đánh số thứ bốn tức giận giậm mạnh hai chân, trừng mắt với Mạn Duẫn đầy vẻ không cam lòng, rồi mang theo hai nam tử mặc đồng phục nha dịch rời đi.

trên đài chỉ còn lại Mạn Duẫn và Tề Hồng, Tề Hồng nhỏ giọng nói: “Nữ nhân kia là thiên kim của Tri phủ Tê thành.”

thì ra là thế. Hèn gì bên người có hai nha dịch đảm đương việc bảo tiêu. Nhưng Tri phủ này lại dám ngang nhiên lấy việc công làm việc tư, công tác của nha dịch là bảo hộ trị an tại Tê thành chứ không phải chỉ cần bảo hộ một mình nữ nhi của hắn.

Chờ sau này khi Phụ Vương đến huyện nha, Mạn Duẫn nhất định phải nhìn xem cho rõ Tri phủ này hình dáng ra sao.

hiện tại không phải là thời điểm để nghĩ chuyện này. Mạn Duẫn hướng mặt ra phía trước, dưới đài là tiếng vỗ tay hoan hô rào rạt.

“Qua mọi người đầu cầu, kết quả đã rõ ràng. cô nương bên cạnh ta... đã đãt được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân. Mọi người nói xem, nàng xứng đáng với danh hiệu này không?” Thanh âm của Tề Hồng thật lớn, truyền khắp ngõ ngách.

“Xứng đáng.” Đáp lại hắn là thanh âm càng nhiệt liệt hơn.

Tịch Mân Sầm cùng Chu Phi Chu Dương xen lẫn trong đám người, không vì tiếng vỗ tay nhiệt liệt này mà biểu hiện một chút gì. Nhưng nữ nhi là hắn dưỡng, kiêu ngạo trong lòng đương nhiên không có cách nào biểu lộ ra.

Mạn Duẫn như một viên ngọc sáng đến chói mắt, chỉ cần đứng ở trên đài liền có thiên thiên vạn vạn quần chúng bị thuyết phục bởi nét đẹp của nàng.

Tề Hồng nói một đống lời tán dương dài dòng khiến cho dư luận càng xôn xao. Ai nấy đều biết rằng chỉ cần tới sáng mai thì danh hiệu ‘Đệ nhất mỹ nhân’ này của Mạn Duẫn sẽ triệt để vang danh khắp Tê thành.

Thấy hắn còn muốn tiếp tục nói, Mạn Duẫn mất kiên nhẫn hạ giọng nói: “Đưa tiền thưởng ra, nhanh chóng chấm dứt đi. Ngươi còn nói thêm gì nữa là ta trực tiếp chạy lấy người đó.”

Tề Hồng bĩu môi đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng biết tiểu Quận chúa nói được thì làm được nên liền ra hiệu hai tiểu nhị nâng thùng bạc đến.

Vì muốn gia tăng hiệu quả thị giác, hôm nay Tề Hồng cố ý chạy hai cái ngân hàng tư nhân đổi lấy một thùng toàn thỏi bạc trắng sáng lóe.

Đa số dân chúng dưới đài chưa quen nhìn, lần đầu tiên thấy một lượng bạc nhiều như vậy liền kềm không được tiếng than sợ hãi.

Thời khắc mà hai mắt Chu Dương nhìn thấy bạc liền trở nên lóe sáng như sao, dáng vẻ đầy tham lam, chỉ thiếu mỗi việc chảy nước miếng ròng ròng.

“Đây là phần thưởng cho cuộc thi lần này. Mong cô nương vui lòng nhận cho.” Tề Hồng nhìn bạc tiến vào túi tiền người khác vẫn có vài phần đau lòng. Nhưng lời đã nói ra, sao có thể đổi ý? Cho dù hôm nay tiểu Quận chúa không đến, bạc này chẳng phải cũng sẽ tặng cho người khác đó sao.

Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng Tề Hồng dễ chịu hơn. Đưa tiền cho người quen biết tóm lại tốt hơn nhiều so với đưa cho người không biết.

“Xin hỏi tính danh của cô nương?” Tề Hồng vờ như lần đầu tiên quen biết Mạn Duẫn.

Dân chúng náo nhiệt thảo luận, mỹ nhân này chắc chắn không phải người Tê thành. Nếu bọn hắn mà biết Tê thành có mỹ nhân cỡ này thì đã cầu hôn từ đời nảo đời nào rồi.

Mạn Duẫn không thích nhất việc người khác nhìn chằm chằm vào nàng, nhíu mày nói: “Ta họ Vương...” không thể dùng tên thật, Mạn Duẫn thuận miệng nói ra một cái họ.

“Hóa ra là Vương cô nương. Hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Tề Hồng khách khí nói, nét mặt giả vờ không có một tia sơ hở.

Mạn Duẫn không muốn tiếp tục đứng tại nơi này, liền nói: “Trời đã tối muộn, sợ là gia phụ sẽ lo lắng. Nếu không có việc gì, ta liền đi về trước.”

Tề Hồng xấu hổ cười ha ha, nói: “Ta cũng không giữ cô nương thêm nữa. Xin cô nương đi cẩn thận.” Trong lòng lại thầm nói, cha nhà ngươi không phải đang đứng nhìn ở dưới đài sao? Còn có chuyện gì cần lo lắng nữa.

“Hai người các ngươi, sao còn không mau lên đây nâng thùng?” Mạn Duẫn chớp mắt, ý bảo Chu Phi Chu Dương lên khiêng rương bạc.

Theo tầm mắt của Mạn Duẫn, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía đám người Tịch Mân Sầm. Tịch Mân Sầm mặc một thân hoa bào đen lẫn trong bóng đêm nên không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý. Nếu Mạn Duẫn mà không lên tiếng và nhìn về nơi đó, ai cũng không thể phát hiện thì ra nơi này còn có một nam tử dáng vẻ tuấn tú đến như vậy.

Mặt của nhiều nữ tử xoẹt một cái đỏ lựng toàn bộ.

Chương 4.3

Chu Dương chỉ cần vài bước đã nhảy lên trên đài, cầm lấy một thỏi bạc cho vào miệng cắn cắn, sau đó gật gật đầu: “Đồ thật.”

Tề Hồng tức đến mặt mày đen thui, “Ngươi cho Tề Hồng ta là loại người nào, chẳng lẽ lại còn lừa ngươi sao?”

Chu Dương lắc đầu, cười nói: “nói vậy cũng không chính xác, ai kêu ban đầu ngươi vốn là tặc.” Cho dù là... Hái hoa tặc.

Tề Hồng cố gắng bình ổn cơn tức trong lòng, nhủ bụng, đừng hơn thiệt với cái loại thần kinh thô như Chu Dương, nếu không chỉ tự chọc giận chính mình.

Nâng một ngàn lượng bạc vừa thắng được, bốn người đi thẳng một đường về Nghênh Phúc khách điếm.

“A miêu a cẩu đi theo rất nhiều.” Tịch Mân Sầm ngồi ở trong phòng, ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn.

trên bàn bày bình trà Long Tĩnh vừa ngâm, từng đợt khói trắng uốn lượn phiêu lãng trong không trung.

Nếu đã giúp Tề Hồng thì việc bị người ta theo dõi là không thể tránh được.

Mạn Duẫn cởi ngoại bào, cúi lưng xốc chăn bông, chuẩn bị chui vào ngủ.

Nhưng không biết tư thế này vừa vặn hiển lộ ra đường cong hoàn mỹ của nàng, chọc cho hạ phúc của Tịch Mân Sầm nóng lên, yết hầu khan nóng, ánh mắt dần dần dấy lên dục hỏa. Tịch Mân Sầm ba bước thành hai bước, vươn tay ra liền ôm Mạn Duẫn vào trong lòng — đặt thẳng trên giường.

Trong suốt thời gian qua rong ruổi trên đường đến đây, trên xe ngựa đâu ngủ được ngon, Tịch Mân Sầm cũng không có làm loại chuyện này.

Nay bị Mạn Duẫn khơi gợi, đoàn tà hỏa kia lập tức thượng khiêu hạ lủi.

Nhớ tới ánh mắt của rất nhiều nam nhân nhìn vào Mạn Duẫn lúc đầu đêm đều hừng hực như vậy, trong lòng Tịch Mân Sầm khó chịu, dùng môi nhẹ nhàng cọ lên hai má Mạn Duẫn.

“Duẫn nhi, ngươi có biết ngươi thực mê người hay không?” Thanh âm mang theo một chút khàn khàn.

Mạn Duẫn cố gắng lui về góc giường. Trừ những lúc soi gương, nàng mới có thể thấy chính mình, nào biết đâu rằng mình có bao nhiêu mê người?

“Phụ Vương... Nơi này là khách điếm.” Hiệu quả cách âm phừng sẽ không tốt lắm.

Nhỡ đâu bị Chu Phi Chu Dương cách vách nghe được, ngày mai nàng còn mặt mũi nào gặp người ta?

“Đừng nghĩ dùng lý do này để qua loa tắc trách với bổn Vương. Cho dù bọn họ nghe thấy được, có dám đi ra ngoài nói lung tung?” Tịch Mân Sầm đè lên Mạn Duẫn, ngón tay đẩy y phục của nàng ra. Tất cả động tác đều hết sức quen thuộc đường đi nước bước.

“Mà bổn Vương cũng nên thực hiện trừng phạt rồi. Lúc tuyển mỹ nhân, ngươi với nam tử kia mắt đi mày lại, nghĩ là Phụ Vương không phát hiện sao?” Tịch Mân Sầm chui đầu vào hôn cổ Mạn Duẫn, tạo ra một dấu ấn của riêng hắn.

Hai má Mạn Duẫn ửng đỏ, “Ta đã giải thích rồi, ta với người nọ không biết nhau.”

“Duẫn nhi, giải thích cũng tương đương với che giấu, Phụ Vương còn không hiểu ngươi sao?”

Mạn Duẫn mắng to một tiếng ‘âm hiểm’ trong lòng. Bất kể nàng có nói có giải thích thế nào, đêm nay cũng đừng mong tránh thoát việc bị Phụ Vương ‘trừng phạt’, thôi thì cứ đơn giản nằm im tùy Tịch Mân Sầm bài bố.

Thấy Mạn Duẫn không hề phản kháng, mặt Tịch Mân Sầm hiện lên một chút tươi cười, “Duẫn nhi thực ngoan.”

Mạn Duẫn quay đầu đi, bất mãn hừ một tiếng, nhưng rồi qua không lâu dần dần biến thành tiếng rên rỉ liên tiếp quyến rũ lòng người.

Cách vách phòng.

Chu Phi Chu Dương nghe thanh âm như thế truyền sang, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng hiểu được Vương gia và tiểu Quận chúa đang làm gì. Hai người đều lập tức đỏ mặt.

Chu Dương cười xấu xa tiến đến cạnh tường, lỗ tai dựng thẳng úp sát vào tường muốn nghe cho rõ ràng hơn một chút. Nhưng tư thế chưa kịp dọn xong, Chu Phi đã vươn một tay lại đây nắm lấy lỗ tai hắn nhéo thật mạnh vài cái.

“Nếu ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy tới ta.” Chu Phi nắm lỗ tai Chu Dương, kéo hắn về bên giường.

Chu Dương hoa chân múa tay giãy dụa, muốn đẩy tay Chu Phi ra, “Đại ca, ngươi để cho ta nghe một lần đi. Chỉ một lần...”

Chu Phi trừng mắt, cho hắn một bợp ngay vào đầu, “Ngươi muốn chết à. Vi huynh không ngại đại diện cho Vương gia cho ngươi một đao trước đâu.” nói xong, không biết từ chỗ nào lấy ra một sợi dây thừng, trực tiếp trói gô Chu Dương lại quăng lên trên giường.

Miệng Chu Dương vẫn còn ầm ĩ tranh cãi, Chu Phi phiền chịu không nổi liền cầm lấy một mảnh vải, làm cho miệng tên nào đó cũng bị ngăn lại.

Bốn phía lập tức im lặng, trừ từng trận rên rỉ truyền đến từ cách vách.

Ván giường kXẽo kẹt kẹt mãi đến sau nửa đêm mới dần dần ngưng lại. Bởi lúc này cần đề phòng hái hoa tặc ‘tới thăm’, Tịch Mân Sầm cũng không có không tiết chế giống như trước đây.

Ngày hôm sau ngủ thẳng tới trưa, Mạn Duẫn mới từ từ tỉnh lại. Cũng may là tinh thần khá tốt, trừ thắt lưng có hơi đau, còn lại hết thảy đều trong trạng huống tốt. Chẳng qua khi nhìn thấy ánh mắt quái dị của Chu Phi Chu Dương kia, Mạn Duẫn không nhịn được đỏ hết cả mặt.

Mạn Duẫn ngồi trên ghế, đang cầm thìa chậm rãi ăn cháo.

Ánh mắt của Chu Dương chẳng che dấu chút nào, cứ thẳng tắp nhìn vào Mạn Duẫn.

“Đừng nhìn ta như vậy, có được không?” Mạn Duẫn xấu hổ nói.

Dù đôi bên không mở miệng, nhưng Mạn Duẫn dám khẳng định tối hôm qua Chu Phi Chu Dương chắc chắn đã nghe được một ít động tĩnh.

Mạn Duẫn là tiểu chủ tử, chủ tử nói cái gì, thuộc hạ đều phải phục tùng.

Chu Dương gật đầu, ý bảo tự mình đã biết, hạ giọng nói thầm: “Người ta đều nói, nữ nhân đã trải qua chuyện đó sẽ trở nên quyến rũ động lòng người. Vì sao tiểu Quận chúa vẫn giống trước kia như đúc?”

Thanh âm mà Chu Dương tự cho là rất nhỏ lại ngây ngô không biết là tất cả người trong phòng đều nghe thấy được.

Tịch Mân Sầm ngồi ở đối diện cũng đưa qua một ánh mắt. Đúng là có một chút khác biệt. Khả năng nắm bắt của Tịch Mân Sầm thật sự rất cẩn thận, nên không có gì có thể thoát được ánh mắt của hắn. Sau mỗi lần Mạn Duẫn hoan hảo cùng hắn xong, trong đôi mi thanh tú đều tràn ngập mỵ khí... càng dụ hoặc người ta làm chuyện xấu thêm.

Vừa nghĩ đến đây, Tịch Mân Sầm liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, liền nhấc ly trà lên uống một ngụm.

Mạn Duẫn vươn tay muốn ngăn lại, “Phụ Vương, trà lạnh rồi.”

Tịch Mân Sầm nhíu mày, nhủ bụng, thì lạnh mới có thể hạ hỏa.

Nghỉ ngơi trong khách điếm nửa ngày, chỉ chớp mắt trời đã tối. Bốn người dặn khách điếm chuẩn bị vài món điểm tâm, sau khi ăn qua loa xong thì lập tức tiến vào trạng thái phòng bị.

Trải qua cuộc thi tuyển mỹ nhân tối qua, thanh danh của Mạn Duẫn tại Tê thành lan truyền mạnh mẽ. Hôm nay tất cả người trên phố hầu như đều thảo luận về mỹ mạo của ‘Vương cô nương’. Có một số người nói, Vương cô nương như thiên tiên hạ phàm, dung mạo tuyệt mỹ không ai sánh bằng. Lại có người nói, đó chẳng qua là người khác thổi phồng thôi, thật ra tướng mạo của Vương cô nương chỉ có thể coi là bình thường.

Qua một vòng hỏi thăm, rất nhiều dân chúng đều biết vị Vương cô nương này đang ở tại Nghênh Phúc khách điếm. Rất nhiều người không có việc gì liền chạy đến ngồi đồng trong khách điếm, hy vọng có thể thấy được dung mạo của Vương cô nương. Cho nên, Nghênh Phúc khách điếm nhờ phúc của Mạn Duẫn mà hôm nay buôn bán lời được một đống lớn tiền.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay hái hoa tặc sẽ kềm lòng không được mà hiện thân.

Cốc cốc cố... một loạt tiếng gõ cửa.

“Vương cô nương... Xin mở cửa.”

Nhận ra thanh âm của Tề Hồng, Chu Phi mở cửa cho hắn tiến vào.

Thấy tất cả mọi người đều tề tựu, Tề Hồng ngượng ngùng nở nụ cười, “Vì để không có gì bất ngờ xảy ra, ta cũng đến hỗ trợ.”

Đôi mày thanh tú của Mạn Duẫn nhướn cao, “Ngươi nói ngược rồi.”

Bọn họ mới là vì ủy thác của người nào đó mà đến hỗ trợ một mặt.

“Tề Hồng, ngươi lại đây với bổn Vương.” Tịch Mân Sầm đứng dậy, đi về góc phòng.

Hơn nửa là về chuyện Thiên liên nhụy! Thấy Phụ Vương cố ý giấu nàng, trong lòng Mạn Duẫn thật khó chịu. Thiên liên nhụy có ích lợi gì đối với Phụ Vương?

Tịch Mân Sầm và Tề Hồng đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người.

Thanh âm nói chuyện của hai người được ép tới thấp nhất, cho dù bọn họ có dựng thẳng lỗ tai cũng nghe không được một chữ nào.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .